Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Trọn Đời Có Duyên


Phan_13

"Được rồi, buổi chiều còn có huấn luyện, các cậu ăn xong thì nhanh chóng tranh thủ chút thời gian đi nghỉ ngơi đi ~" Tất Tử Thần cười đối với mọi người phất tay, vẫn không quên đối với mọi người thoáng làm ra ánh nhìn lạnh lùng, ý tứ bên trong tất cả mọi người hiểu, quấy rầy thời gian anh và cô dâu ở cùng nhau, lượng huấn luyện tháng sau tăng gấp mười lần!

Ăn xong cơm trưa, Tất Tử Thần cũng không vội đi bãi tập, bởi vì nguyên nhân thời tiết, buổi chiều huấn luyện vốn là bắt đầu sau ba giờ, mà anh, thay vì nói là tới thi hành nhiệm vụ, chẳng bằng nói là lãnh đạo nhân từ, thả thời gian nghỉ dài hạn, để cho anh tranh thủ thời gian giải quyết chuyện lớn cả đời.

"đi thôi, đi vào trong ký túc xá của anh ngồi một chút."

.

Lần nữa đi tới dưới lầu ký túc xá huấn luyện viên, dì quản lý ký túc xá hướng về phía Diệp Dĩ Mạt cười đến cực kỳ hiền lành, quân tẩu ai, không dễ dàng. cô gái này là thừa dịp ngày nghỉ đến thăm chồng? Chậc chậc, cô gái tốt ~

Diệp Dĩ Mạt ngượng ngùng cười cười với dì Triều, tới đi không nhìn thấy địa phương, vẫn là nhịn không được liếc Tất Tử Thần một cái, người này, huyên náo tất cả mọi người đều biết chuyện của bọn họ mới tính đúng không?

Vào phòng, Tất Tử Thần lấy mũ lính xuống, lộ ra tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, vành nón đội lên trên đầu, còn để lại dấu vết mờ mờ.

"Uống nước." Diệp Dĩ Mạt cũng không xem mình làm khách, cắm đầu cắm cổ đổ nước, đưa cho anh. Bởi vì tình huống thời tiết Nam Kinh đặc biệt, cho nên thời gian quân huấn chủ yếu đều là buổi sáng, chính giữa trưa, còn có thể nghỉ ngơi một chút.

"Anh không khát, em uống đi."

Diệp Dĩ Mạt nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng phồng miệng, liền bưng lên uống."Tử Thần, chắc khoảng chưa tới hai ngày nữa em sẽ về, ra ngoài cũng lâu rồi." Vừa nói chuyện, Diệp Dĩ Mạt không khỏi giương mắt xem ánh mắt của anh, nói thật, hôm nay lúc cô nghĩ chuyện này cũng cảm thấy có chút khó nói thành lời, thời gian hai người chân chính đi chung với nhau vốn là không nhiều, cộng thêm mỗi ngày anh lại có chính sự muốn làm, trừ ăn cơm ra và buổi tối có thể thấy mặt, thời gian còn lại đều là một mình cô đi dạo. Dĩ nhiên, cái này không phải nguyên nhân chủ yếu, bởi vì nửa năm sau cô dạy chính là lớp mười hai, mà học sinh lớp mười hai đều muốn học thêm trước thời gian tựu trường, cô cũng phải trở về chuẩn bị tựu trường.

Nghe lời của cô..., Tất Tử Thần không nói một lời, chỉ là an tĩnh nhìn cô, màu sắc trong tròng mắt nhìn như bình tĩnh, lại làm cho Diệp Dĩ Mạt khó chịu không lý do.

đi tới, nắm ở hông của anh, vùi đầu đến trên bả vai của anh, âm thanh Diệp Dĩ Mạt có chút buồn bực, không hề như thường ngày nhẹ nhàng linh động: "Em về nhà cũng sẽ nhớ nghĩ tới anh, anh cũng đừng quên em. . . . . ." Anh không về nhà được, vậy thì để cô đến thăm anh. Dù sao ngày nghỉ của cô cũng nhiều, chờ vừa nghĩ liền chạy thẳng tới Nam Kinh là được.

"Được. Tính toán khi nào thì đi?" Tất Tử Thần ở lúc cô nhìn không thấy thở sâu thở ra một hơi, những ngày đi chung với nhau luôn là trôi qua nhanh như vậy, gần đây những ngày này quá khoái hoạt, thế nhưng không có nhận thấy được cô đã tới nơi này hơn mười ngày rồi.

"Đại khái chưa tới hai ngày nữa." Diệp Dĩ Mạt nhẹ giọng lên tiếng, cẩn thận nghe, ước chừng còn có thể nghe ra âm thanh buồn bực trong giọng nói của cô. cô cũng không bỏ được, không giống những cặp đôi khác, chán ngán ở chung một chỗ, đối với bọn họ mà nói, là không thể nào. Thời gian chung đụng không nhiều lắm, cũng làm cho cô càng thêm biết quý trọng, được anh cưng chiều, anh lần nữa bao dung, tất cả cô đều nhìn ở trong mắt. cô đã đem thời gian về nhà lần lữa đẩy về sau, chỉ là không muốn cùng anh tách ra mà thôi.

" Ngày mai anh không xin nghỉ để đi cùng em được. . . . . ." Tất Tử Thần vuốt tóc cô, trong lời nói tràn đầy áy náy, mặc dù đoàn trưởng Trương và Chính ủy Triệu giao nhiệm vụ lãnh đạo quân huấn cho anh, một mặt là mượn cơ hội cho tổ ba tổ bốn nghỉ ngơi, chuẩn bị cho diễn tập quân sự nửa năm sau; mặt khác, cũng là vì cho anh được dễ dàng.

Nhưng mà, nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, quyết không thể bởi vì chuyện riêng tư mà ảnh hưởng tiến độ.

"không có việc gì, dù sao ngày mai em cũng ở trong trường học, ngày mai em đi xem các anh quân huấn được chứ?" Diệp Dĩ Mạt ngưỡng mặt lên, cố gắng nở nụ cười sáng lạn, nếu thời gian đi chung với nhau đã không nhiều lắm, như vậy thì phải nắm chặt thời gian đi ~

"Được." Tất Tử Thần xoa tóc của cô, nhẹ nhàng lên tiếng.

"A, hôm nay em cũng không đi về nhé?" Diệp Dĩ Mạt trừng mắt nhìn, gương mặt hồng hồng, có chút ngượng ngùng, lại cố gắng muốn cho tự làm cho đứng đắn chút, mắt to trừng lớn, xinh đẹp như nước trong veo, bộ dáng này, rơi vào trong mắt Tất Tử Thần, là lực hấp dẫn lớn nhất.

Đều nói người không phong lưu uổng tuổi xuân, Tất Tử Thần tự hỏi tuổi xuân của mình kỳ trôi qua cực kỳ tự hạn chế, không ngờ, mà sau khi gặp gỡ người con gái có thể làm cho anh thời thời khắc khắc quăng mũ cởi giáp như vậy.

"Vợ đại nhân muốn ở lại, dĩ nhiên là anh cầu cũng không được ~" Tất Tử Thần nói đùa, thân mật cụng cái trán của cô một cái. Tối hôm qua cô mệt mỏi ngã đầu nằm ngủ, anh ôm cô không dám làm một cử động nhỏ nào, chỉ sợ đánh thức cô, khi tỉnh lại, nguyên cả cánh tay đều bị tê dại .

"không cho nghĩ lung tung, chính là em có lời muốn nói với anh ~" Diệp Dĩ Mạt bĩu môi giải thích, trong lòng lại không được yên, cô nói như vậy, khi anh nghe được, có thể giải thích chính là che giấu hay không đây? Mặc dù trên thực tế, cô cũng không quá quan tâm những động tác nhỏ kia của anh rồi, ăn đậu hũ trộm hương cái gì, thói quen thói quen là tốt.

"Nếu vậy thì để em về phòng lấy đồ đã ~" tựa vào trong ngực anh, Diệp Dĩ Mạt uốn lên lông mày cười nói. Mặc đồ của anh, ưmh, mặc dù vấn đề không lớn lớn, nhưng mà cô có cảm giác trống trải, chột dạ cực kì.

"Được, đợi lát nữa em ở chỗ này đợi lên mạng đọc sách một chút cũng được, anh huấn luyện xong rồi đến tìm em." Ký túc xá công nhân viên chức điều kiện vẫn rất tốt, chẳng những có mạng internet, cũng có cung cấp tạp chí, máy vi tính của anh cũng mang theo tới đây, cho cô chơi trò chơi giết thời gian vậy.

"Máy vi tính của anh à? Người bình thường có thể tùy tiện dùng sao?" Diệp Dĩ Mạt nháy mắt tò mò hỏi. sẽ không dính đến cái gì bí mật quân sư chứ?

Trong đầu nhỏ nghĩ gì! Tất Tử Thần buồn cười gõ cái trán trơn bóng của cô, "Em là người bình thường sao?

Nếu mà em cũng không thể dùng, còn có ai có thể sử dụng?” Nếu là chuyện liên quan đến bí mật quân sự cái gì, anh cũng sẽ không tùy ý đặt ở trong máy tính xách tay kia.

“Được rồi mà, gõ nữa thật sự ngu mất.” Diệp Dĩ Mạt từ trong ngực anh lui ra ngoài, lè lưỡi, trong lòng bởi vì cái lời nói kia dấy lên ngọt ngào. “Em ở nơi này chờ anh về…, đợi lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi” ngày ngày ở phòng ăn, một chút cũng không có không khí hẹn hò. Trước khi đi, cô cũng muốn cùng anh chính thức ước hẹn một lần.”

“Được, đợi lát nữa anh tới đón em.”

Tất Tử Thần nói được là làm được, buổi chiều huấn luyện vừa kết thúc, anh liền trở về ký túc xá. Lúc đó, Diệp Dĩ Mạt đang trên web trò chuyện cùng Tiếu Hàm cực kỳ vui vẻ, Tiếu Hàm dường như bị anh Chu cho nuốt xuống vào bụng rồi? không phải lần Hongkong đi chứ, làm sao lại không bảo vệ! cô giáo Diệp đầy lòng căm phẫn ‘piapiapia” gõ bàn phím, rất có cốt khí giáo dục em gái nhỏ qua máy vi tính, làm sao ngươi liền bị sắc đẹp của anh Chu làm cho mê hoặc cơ chứ Quá không nên mà quá không nên mà.

Anh Chu nhà em thật sự quá phúc hắc quá phúc hắc

Cái người Tiểu Bạch Thỏ này gặp anh Chu liền không hề có lực chống lại, em thật sự quá yếu quá yếu.

Lại quên mất mình, trừ một bước cuối cùng kia, còn lại, quen doanh trưởng Tất tâm địa phúc hắc, một bước kia không có làm đến? cô đối mặt với doanh trưởng Tất, lần đó không phải là bị nam sắc mị hoặc sao? Huống chi, doanh trưởng Tất nhà cô, thông minh trình độ thương thuyết còn là trình độ quá phúc hắc, có thua kém anh Chu sao?

Cho nên nói, phụ nữ mà, thời điểm đối mặt với chuyện không phải là của mình, luôn là có thể lý trí lý tính, nhưng là một khi liên lụy đến mình, phụ nữ sẽ biến thành động vật cảm tính, người khác khuyên bao nhiêu lần, cũng không so được với một câu nói một cái ánh mắt của người yêu.

Tất Tử Thần nhíu mày nhìn cô gái nhỏ hận không chui được vào trong máy vi tính, cắm đầu cắm cổ thay ra quân trang toàn thân, nếu là hẹn hò, nên nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn, dĩ nhiên, doanh trưởng Tất nghĩ đến hơn nữa là, mặc quân trang, dắt tay hay ôm cái gì, cũng không quá dễ dàng.

“Có thể đi rồi chứ?” Tất Tử Thần cúi người xuống, đem người đang ngồi vòng vào trong ngực, “Đến giờ ăn cơm rồi.”

“Được.” Diệp Dĩ Mạt ngoài miệng đáp lời như vậy, ánh mắt lại không hề rời đi màn hình, Tiểu Hàm cũng lập tức sẽ kết hôn, cũng may mà hiện tại cô cũng coi là có bạn trai, không đến nỗi thành người cuối cùng.

“Được rồi, nên đi.” Tất Tử Thần cũng chen ngồi xuống trên ghế dựa, hơi vừa dùng lực, liền đem cả người cô nâng lên, ngồi vào trên người mình, cánh tay dài duỗi một cái, ở trên màn hình đánh mấy chữ: “đi ăn rồi trở về tán gẫu.” Tắt máy, làm liền một mạch.

Diệp Dĩ Mạt xoay người lại căm tức nhìn, còn chưa kịp mở miệng, liền bị người phía sau giữ đầu lại hôn, đợi lúc cô bình tĩnh lại, người đã bị anh lôi kéo đi ra ngoài cửa rồi.

Đây coi là cái gì? Mỹ nam kế? cô giáo Diệp thật lòng bi phẫn, không thể bởi vì biết nhược điểm của cô, liền mỗi lần cũng đúng bệnh hốt thuốc thế chứ! cô đối với anh không có một chút sức chống cự nào cả, nhất là khi người này mặc áo sơ mi trắng, nho nhã tuấn tú, khẽ cong con mắt câu môi giữa, liền có thể đem tất cả linh hồn nhỏ bé của cô đều bị quyến rũ.

“đi, anh dẫn em đi ăn món ngon” hôm nay coi như không có ven vợ tương lai nhắc nhở, anh cũng biết làm như thế nào để đối phó cô gái nhỏ này hờn dỗi rồi, hầu hạ ăn ngon, trên căn bản liền có thể đổi lại nụ cười ngọt ngào của nha đầu này rồi, thật sự quá dễ.

“Đừng nóng giận, Mã Kiêu nói với anh phụ cận có một nhà hàng ăn món cay Tứ Xuyên đặc biệt ngon, chúng ta đi thử một chút đi.” Tất Tử Thần nghiêng người khoác vai của cô, cúi đầu nhẹ giọng dụ dỗ nói.

Diệp Dĩ Mạt vặn vẹo uốn éo miệng, người đàn ông này càng ngày càng quá mức, biết rõ đối với cô thức ăn ngon không có sức chống cự, nhất là lúc co cùng với mỹ nam.

“Lên xe.” đi xuống lầu dưới, doanh trưởng Tất chỉ chỉ xe đạp dừng ở cửa, hướng về phía Diệp Dĩ Mạt chép miệng.

Thấy chiếc xe đạp chim bồ câu cũ kỹ này, nụ cười trên mặt Diệp Dĩ Mạt thế nào cũng không kiềm được, rất có cảm giác thời đại xuyên qua. Người đàn ông anh tuấn mặc đồ trắng, mặt mày đều là nụ cười nhu hòa thanh nhã, ánh mắt nhắm thẳng vào cô gái che miệng cười đến dịu dàng này. Người khác đi ngang qua, sẽ chợt hiểu cho là mình xuyên việt về đầu những năm 70 thế kỷ trước mưa móc y hệt thời đại kia sao?

========== đậu đỏ sinh ở miền nam, xuân tới mọc vài cành.

Chương 31: Tương tư như mộng

“[VIP] nhón chân lên, vòng chắc qua cổ của anh, nụ hôn ướt át rơi vào trên môi của anh, trằn trọc triền miên trong chốc lát, mới lưu luyến không rời mà buông ra 2713 2012-06-18 20:35:00”

"Đi thôi, anh phát hiện gần trường học có một nhà hàng làm món cay Tứ Xuyên ngon lắm, anh dẫn em đi ăn thử một chút." Tất Tử Thần bước một bước, duỗi tay về phía cô.

Người đàn ông gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười mềm mại, ánh mắt sáng ngời có hồn không hề chớp mắt nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt lưu chuyển, cô dịu dàng thanh tú, anh tuấn lãng dịu dàng, không khỏi hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Diệp Dĩ Mạt lúm đồng tiền như hoa, che môi, ánh mắt mỉm cười. Nếu không phải anh ngồi chiếc xe đạp chim bồ câu quá mạnh mẽ, Diệp dĩ Mạt còn có thể cho là hoàng tử anh tuấn mời cô công chúa mà anh yêu thích múa cùng đấy."Em nói chứ, anh tìm chiếc xe đồ cổ này từ đâu ra vậy?"

Tất Tử Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai, cố cười giỡn nói: "Còn không phải là Mã Kiêu sao, nói cái gì mà ở trong trường học nên cùng một cái xe đạp, trải nghiệm không khí đại học." Tất Tử Thần không muốn thừa nhận, nhưng thật ra là Mã Kiêu nói một câu làm cho anh đổi chủ ý, cậu ta nói, chị dâu khẳng định ở trong đại học có rất nhiều kỷ niệm để nhớ lại đó, trại phó anh phải cùng chị ấy cùng nhau nhớ lại đoạn thời gian tốt đẹp năm đó chứ ~

Mã Kiêu không biết chuyện của Diệp Dĩ Mạt với Hướng Dương, nhưng mà người nói vô tâm, người nghe có ý. Tất Tử Thần lập tức liền muốn đến đoạn thời gian ‘tình đầu trong sáng” kia của Diệp Dĩ Mạt. Nghĩ như vậy, nội tâm liền bắt đầu buồn bực cực kỳ. người đàn ông hào phóng đến đâu, cho dù là đối với người đã từng là ‘tình địch’, nhất là tình địch xuất sắc như thế, cho dù trên mặt không biểu hiện ra, nhưng mà nội tâm bên trong vẫn là khó tránh khỏi chán ghét.

Trường học lại lớn như vậy, sau đó Tất Tử Thần cũng vô tình gặp gỡ qua Hướng Dương mấy lần ở mấy nơi khác nhau, người đàn ông này, bộ dạng mặc áo sơ mi trắng, nho nhã dịu dàng, ngay cả anh cũng đã nhận ra, hai người bọn họ thậm chí có mấy phần tương tự như vậy.

Anh biết, trong lòng Tiểu Mạt không có người này, nếu không, ánh mắt cô nhìn Hướng Dương cũng không thể bình thản không gợn sóng như vậy, toàn bộ không giống như loại ánh mắt ngượng ngùng dịu dàng khi nhìn anh. Chỉ là, trong lòng anh vẫn không vui, ai cũng không nguyện ý để mình làm thế thân của Ex. Boyfriend(bạn trai cũ) của bạn gái.

Cho nên, khi nghe Mã Kiêu nói như vậy, anh liền đồng ý, nếu như ở trong trường đại học Hướng Dương từng lưu lại kỷ niệm đẹp cho cô, tại sao anh không thể đây?

Nói đến lãng mạn, mặc dù anh không am hiểu, nhưng mà cũng không phải một chút biện pháp cũng không có, tối thiểu, không phải bên cạnh còn có mấy cái thợ giày thối sao?(chắc là quân sư quạt mo đấy)

Vì vậy, đây chính là lai lịch của chiếc xe đạp này, dùng để làm đạo cụ cho cuộc sống đại học mà thôi.

Diệp Dĩ Mạt cười nhẹ nhàng ngồi lên xe, vòng chắc bên hông cường tráng của anh, dán sát gò má ở trên lưng anh, chỉ nghe thấy hắn hô nhẹ một tiếng, bên tai gió giống như là được ra lệnh một cái, gào thét bên tai mà đi qua.

Trong nháy mắt đó, nhìn hàng cây bên cạnh dần dần lui về phía sau, khóe miệng Diệp Dĩ Mạt là nụ cười dịu dàng trước nay chưa từng có, là kỷ niệm đáng nhớ nhất của cô ở trường học cũ, là tám năm sau tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất cô đã tìm được người yêu của cô, người cô muốn nắm tay đi suốt cuộc đời.

Quán món cay Tứ Xuyên ở gần trường học, cho dù là ngày nghỉ, buôn bán vẫn rất đắt hàng, khi Diệp Dĩ Mạt và Tất Tử Thần đi vào, chỉ ngoại trừ một chỗ nơi hẻo lánh ở đại sảnh, tất cả nơi khác đều đã ngồi đầy người. Không ít chỗ nhìn giống như cả lớp cùng đi, trên bàn đều là người quen biết, gương mặt trẻ tuổi ngây thơ viết đầy ước mơ đối với đại học, còn có tò mò và chờ đợi đối với tương lai.

Diệp Dĩ Mạt lôi kéo Tất Tử Thần đi tới góc phòng, nơi này mặc dù ánh sáng không tốt lắm, nhưng mà lại yên tĩnh, có một bình phong thô nho nhỏ ngăn cách, cũng tiện lợi.

Yên tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng nghe bên bàn sát vách bàn luận viễn vông, ăn một bữa cơm cũng rất thoải mái. Lúc đi ra khỏi quán, ông trăng cũng đã treo trên ngọn cây. Tất Tử Thần một tay đỡ xe đạp, một tay nắm lấy tay cô, hai người lẳng lặng đi trên đường nhỏ ở sân trường .

"Ngày mai đi vào lúc nào? Anh xin nghỉ đi đưa em đi."

"Buổi sáng sẽ đi, mặt trời mới nhỏ." Diệp Dĩ Mạt không ngẩng đầu, chỉ là bị anh nắm tay lại không tự chủ được nắm chặt: "Không cần đi đưa em, từ trường học đến trạm xe lửa cũng không xa, em đi một mình là được rồi." Khi tới, là anh đón cô, nhưng mà, lúc đi, cô lại không muốn anh đi tiễn cô. Cô không phải là loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, nói cái gì mà sợ ly biệt thương cảm, chỉ là không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh mà thôi.

"Vậy thì tốt, nếu mà thời gian còn sớm anh liền lái xe đưa em đi, nếu không kịp cũng chỉ có chính em đi thôi." Tất Tử Thần nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt thanh tú khẽ rũ xuống, không thấy rõ nét mặt của cô, từ cái góc độ này của anh, chỉ có thể nhìn thấy cô nâng khóe miệng nhỏ.

Cái này là đủ rồi, nhìn cô mỉm cười, so với cái gì cũng quan trọng hơn.

Đêm đó, Diệp Dĩ Mạt ở lại chỗ lý túc xá của Tất Tử Thần, tự nhiên, ly biệt sắp tới hai người nói có chán ngán sẽ có bao nhiêu chán ngán, những thứ này chúng ta đều không cần phải nói, tự động tưởng tượng, dù sao cuối cùng, doanh trưởng Tất còn dựa vào tắm nước lạnh để giải tỏa, vẻ mặt ướt sũng bi thống giống nhau này, không phải dùng ngôn ngữ là có thể hình dung rồi.

Ngày thứ hai, Diệp Dĩ Mạt một thân áo thể thao màu trắng cũng xuất hiện trong sân huấn luyện, lấy được bọn học sinh nhiệt liệt hoan nghênh. Thân là học tỷ, vả lại là người học tỷ đứng giảng nhiều năm như vậy, hướng về phía những đàn em này và học sinh không xê xích bao nhiêu, dĩ nhiên là bình tĩnh cực kì."Hôm nay là ngày cuối cùng ở lại trường học cũ rồi, cho nên muốn cùng mọi người cùng nhau trải qua, không biết học đệ học muội có ý kiến gì hay không?" Diệp Dĩ Mạt mỉm cười nói.

Trải qua mấy ngày nay chung đụng, bọn học sinh cũng đã thân quen cùng huấn luyện viên, vừa nghe Diệp Dĩ Mạt nói như vậy, lập tức ánh mắt cũng hướng tới Tất Tử Thần ở một bên, có mấy người gan lớn đã sớm bắt đầu ồn ào: "Học tỷ, chị mà nói chị tới vì huấn luyện viên, chúng em cũng không còn ý kiến đâu!"

Khóe miệng Diệp Dĩ Mạt giật giật, trẻ con bây giờ trông nom rất khó khăn mà!

Mấy tên tiểu tử nhìn sắc mặt huấn luyện viên một chút, thấy anh chỉ mỉm cười, lá gan càng gia tăng, cùng nhau cải vã nói: "Học tỷ, hôm nay mình chị theo huấn luyện viên chúng em được không?"

Đúng vậy, đây coi như là học được tinh túy rồi, liền ‘một mình’ đều học xong rồi.

Tất Tử Thần sửa sang lại cái mũ, khiêu mi cười cười mà nói: "Tốt lắm, ngày mai học tỷ của các em sẽ đi về, hôm nay các em ngoan chút cho tôi, đợi lát nữa kết thúc huấn luyện sớm một chút, để cho tôi là huấn luyện viên của các em cũng có thời gian ra ngoài ~"

"Gào khóc gào khóc ngao ~~" vừa nghe Tất Tử Thần nói lời này, phía dưới gào lên một mảnh, mỗi một người đều kích động đến cùng như cắn phải thuốc lắc. Huấn luyện viên quá lãng mạn rồi ! Nhu tình cái gì, thật là làm cho người ta hưng phấn! !

Cho tới trưa, Diệp Dĩ Mạt an vị ở dưới bóng cây xem bọn anh huấn luyện. Mồ hôi theo khuôn mặt anh tuấn chảy xuống, màu da phơi nắng không bị đen mà vẫn trắng noãn, đứng dưới ánh mặt trời. Mặt trời không chút lưu tình đem nóng bỏng của chính mình chiếu xuống trên thân những người này, cho dù là khó chịu muốn khóc được, nhưng mà những đứa bé này, cũng vẫn cắn răng kiên trì ở lại.

Anh tựa như một cái ngọn cây, bất tri bất giác trở thành tấm gương của bọn nhỏ. Lúc ban đầu, có lẽ là bởi vì bề ngoài anh tuấn của anh, mới là mục tiêu được tất cả học sinh chú ý, nhưng mà sinh hoạt cùng nhau, sự bền bỉ sáng suốt của người đàn ông này, một chút một làm cho bọn họ cảm phục.

Diệp Dĩ Mạt nhẹ nâng khóe miệng, ánh mắt mềm mại rơi vào trên thân người đàn ông kia, ở năm hai mươi tám tuổi này, gặp gỡ anh, là chuyện may mắn nhất đời này của cô.

Ngày thứ hai, Tất Tử Thần vẫn không thể nào đưa Diệp Dĩ Mạt đi trạm xe. Thời gian huấn luyện chiếm hơn phân nửa buổi sáng sớm, lúc Diệp Dĩ Mạt đi, anh chỉ tới kịp thay cô mua muốn bánh bao và điểm tâm.

"Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho anh, biết không." Tất Tử Thần vừa thay cô bỏ bánh bao và nước vào ba lô, vừa không quên giương mắt chăm sóc nói.

Diệp Dĩ Mạt mỉm cười nhìn người đàn ông này, sáng sớm tỉnh dậy thay cô mua hoành thánh, vừa tỉ mỉ mà chuẩn bị nước và bánh mì, vào lúc này, còn giống như là loại chăm sóc đứa trẻ dặn dò cô.

"Biết rồi, em cũng không phải là đứa bé." Diệp Dĩ Mạt sẵng giọng.

Tất Tử Thần buồn bã liếc cô một cái, cô gái này, chẳng lẽ không sầu não một chút như vậy sao? Mới vừa rồi không khí thích hợp, thân là nữ chính, không phải nên cảm động đến lệ nóng doanh tròng sau đó dâng nụ hôn sao?

Diệp Dĩ Mạt buồn cười cong lên mặt mày, kéo kéo anh, nhẹ giọng nói: " Về đến nhà em lập tức gọi điện thoại cho anh, không cần lo lắng cho em." Phụ nữ, cho dù bảy tám mươi tuổi rồi, cũng sẽ thích hưởng thụ cảm giác được cưng chiều thành bảo bối.

Khẽ cười , Diệp Dĩ Mạt đúng như anh mong muốn.

Nhón chân lên, vòng chắc qua cổ của anh, nụ hôn ướt át rơi vào trên môi anh, trằn trọc triền miên trong chốc lát, mới lưu luyến không rời mà buông ra, "Em đi rồi, đợi có thời gian sẽ đến thăm anh."

Chưa từng biết cảm giác tương tư. Hôm nay nó lại thực như cải bắp.

"Anh đưa em đến sân ga."

"Không cần." Diệp Dĩ Mạt lông mi cong cong, "Có một chút xíu đường, anh mà chuẩn bị đi huấn luyện quân huấn đi."

Đi đường cũng chỉ có 15 phút, không bỏ đi được nữa cũng phải chia li trong một cái chớp mắt. Đã như vậy, làm sao không bằng dứt khoát chút?

Cái phút chốc ngồi lên xe lửa kia, tam Diệp Dĩ Mạt giống như vào hè, ấm áp ướt át, thành phố này, có trường học cũ của cô, có người yêu của cô, còn có kỷ niệm không thể nào quên của cô và anh.

Chương 32: Tương tư như mộng

[VIP] gả cho quân nhân, một câu tình yêu chưa bao giờ có thể giải quyết tất cả vấn đề . 2545 2012-06-20 19:46:23

Về đến nhà Diệp Dĩ Mạt nghỉ ngơi ba ngày đã bắt đầu vào chuẩn bị cho học kỳ mới.

Về phần ánh mắt tò mò mà mập mờ của ba và dì Trần, cô làm như không nhìn thấy. Lý Thụy cũng đã trở lại trường học, chỉ là mỗi tuần vẫn còn tiếp tục dạy bổ túc cho Tử Nghiêu.

Ngược lại, dì Lý cũng gọi điện thoại cho cô mấy lần, toàn hỏi về chuyện học tập của Tử Nghiêu, Diệp Dĩ Mạt ngoài khẩn trương lại không khỏi có chút mất mát, giống như anh chưa nói cho ba mẹ về chuyện của bọn họ.

Về phần Tất Tử Thần, cách mấy ngày gọi một cú điện thoại, đã trở thành thói quen. Dĩ nhiên, phần lớn thời gian, đều là anh gọi điện thoại tới đây.

Anh còn bận rộn hơn so với tưởng tượngcủa cô, đoạn thời gian quân huấn đó, thật sự là đoàn trưởng Trương và Chính ủy Triệu đã khổ tâm an bài, mới để cho bọn họ có nhiều thời gian ở cùng chung nhau như vậy. Bình thường anh cũng không hay mang điện thoại di động bên người, cô có gọi qua, nhiều khi anh cũng không có thời gian nghe điện thoại, cho nên hai người đã nói trước, lúc anh rãnh rỗi sẽ gọi điện thoại cho cô.

"Tử Thần, sao hôm nay lại gọi sớm như vậy?" Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Dĩ Mạt để con chuột xuống theo thói quen, cầm điện thoại di động lên.

"Hôm nay có cuộc hội nghị, lát nữa còn có việc nên anh gọi điện thoại cho em trước." Tất tử thần nắm lông mày, trong giọng nói rõ ràng có mệt mỏi. Trọng tâm chính nửa năm sau là hợp tác diễn tập quân sự cùng bộ đội đặc chủng, quân đoàn pháo binh trinh sát bọn họ càng phải gánh vác nhiệm vụ trọng yếu.

Truyện đăng tại diên đàn Lê Quý Đôn.

"Vậy anh phải cố gắng nghĩ ngơi cho thật tốt đấy, nếu mà quá bận rộn cũng không cần gọi điện thoại cho em." Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hơn tám giờ."Anh ăn cơm tối chưa?"

"Lát nữa anh mới ăn." ngón tay Tất Tử Thần gõ mặt bàn từng phát từng phát, nghe được lời nói giả vờ trách tội của cô, trong lòng lại dâng lên dòng nước ấm đạp đẽ: "Còn em thì sao, gần đây công việc có bận rộn lắm không?"

"Cũng giống như bình thường thôi, dù sao cũng đã thành thói quen rồi." mặt Diệp Dĩ Mạt giản ra cười nói, cô không phải chủ nhiệm lớp, nhưng lại dạy hai lớp mười hai khoa văn ban áp lực cũng không nhỏ. Tất Tử Nghiêu hiện tại cũng chỉ là học sinh của cô, chỉ là Tử Nghiêu rất hiểu chuyện, ở trong trường học nhìn thấy cô, đều là ngọt ngào kêu một tiếng ‘Cô giáo Diệp’.

"Vậy thì tốt, con gái cũng không nên quá cực khổ."

"Được rồi mà..., đúng rồi, qua tháng11 em đi thăm anh có được hay không?" Diệp Dĩ Mạt liếc nhìn lịch trên màn hình máy tính, đã cuối tháng chín rồi, tựu trường đã gần một tháng, sau tháng 11 được nghỉ dài hạn, mặc dù nói nhiệm vụ dạy học lớp mười hai nặng, nhưng mà trường học vẫn ưu đãi cho nghỉ năm ngày.

"Tiểu Mạt, tháng 11 anh không thể gặp em được." Tất Tử Thần đứng lên, đi tới ban công, trong giọng nói là nồng nặc áy náy: "Xin lỗi." Đúng tháng 11 là diễn tập quân sự, anh cũng không thể thoát thân tới gặp cô được.

"Được, em biết rồi, không có chuyện gì." nụ cười trên khóe miệng Diệp Dĩ Mạt nhạt đi, nhưng giọng nói lại vẫn như lúc ban đầu: "Vậy chờ lần sau nghỉ em lại đi thăm anh nhé." Nửa năm sau, trừ tháng 11, còn có ngày nghỉ khác sao?

Tất Tử Thần không nhìn thấy nét mặt của cô, nhưng trước mắt lại hiện ra bộ dáng nha đầu này cúi đầu mím môi, tâm không biết làm sao lại có chút đau sót, anh định nói, chờ anh có thời gian sẽ về thăm em, nhưng anh không dám nói, bởi vì anh không biết mình lúc nào thì mới có thời gian, bình thường ngay cả gọi điện thoại đều là trong lúc cấp bách tranh thủ chút thời gian, nào dám bảo đảm anh có thể tranh thủ chút thời gian trở về thăm cô đây?


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .